Thì “Ưm Ưm” trong miệng chẳng nói thêm được lời nói nào. Lưỡi ông lùa qua quấn lấy lưỡi của Diễm Trang, hai bờ môi của ông và của cô áp chặt vào nhau không rời như thể keo dán chẳng muốn dứt ra. Bây giờ ông Vinh rút bàn tay phải của mình ra khỏi phần mu bướm nhô cao và xinh xắn của Diễm Trang, đồng thời dùng các ngón tay của bàn tay đó đặt tại khóa quần jean của cô gái trẻ, ông từ từ dùng lực dồn về các cơ ngón tay để mở khóa quần. Khi khóa quần jean của cô được mở rộng thì ông từ từ kéo sợi dây