hít bờ môi của cô và còn nút lưỡi nữa. Ông Vinh đang nằm trên giường ngủ của mình, nhưng được lót bằng một cơ thể xinh đẹp và dễ thương nên ông sung sướng mà không thể kìm hãm lại cảm xúc mà nói: – Diễm Trang ơi! Cháu cho bác hôm nay nhé, Diễm Trang! Bác thèm quá rồi Ngoam! Ưm! Ngoam – Nhưng mà Bác “Ưm Ưm” Diễm Trang nghe ông Vinh nói với mình như vậy nhưng cô ấy cũng không biết trả lời sao cho phù hợp, chỉ biết nhưng mà và im lặng để phó mặc cho ông Vinh dìu dắt con thuyền không bến này mà thôi.