và mỏi mệt. Bà chủ nhà trọ lúc bấy giờ đang ngồi nghe radio nơi quầy thu ngân bên ngọn nến leo lét và bà cũng không thể nào ngờ được là hai chị em “người Sài Gòn” ở trên lầu 3 giờ đây đang bất chấp nề nếp gia phong và luân thường đạo lý để mà yêu nhau như là người tình trăm năm. Ôm người chị xinh đẹp và yêu quý trong vòng tay, Hoàn nhận thấy đôi môi của chị Vân thật mềm mại, dịu dàng làm sao, mái tóc chị sao mà mượt mà, êm ái như nhung, thoang thoảng mùi xà bông Camay và thân thể chị sao mềm mại,