đút vào bờ mông non mơn mởn, làm cho Diễm Trang hưng phấn vô cùng nhưng vẫn cố gắng giữ ý e thẹn. Cô nói với ông rằng: – Bác Vinh ơi! Bác làm gì mà bàn tay lại rút ra đút vào bờ mông của cháu hoài vậy bác, cháu thấy làm sao ấy… – Bác đây! ai biểu cháu cứ ghẹo bác, cố tình đè bờ mông xuống dưới bàn tay bác làm chi! Ha ha ha… – Bác này! Hi hi hi… Ông Vinh thấy Diễm Trang nói với ông một giọng điệu ngọt ngào chứ không có gì là gắt gao, nên ông ấy cũng không phải e dè hay đắn đo suy nghĩ nhiều nữa.