Ngồi trên xe mà nước mắt tôi cứ trực trào sắp tuôn. Phải cố gắng kìm nén lắm tôi mới không để mình rơi nước mắt. Đây không phải là lần đầu tiên tôi xa nhà nhưng không hiểu sao tôi lại thấy buồn và xúc động đến vậy. Cuối cùng thì xe cũng đến nơi mà anh em chúng tôi sẽ ăn ở và huấn luyện trong 3 tháng tới. Ban đầu tôi có chút không quen vì do lối sống không theo giờ giấc trước đây nhưng dần dần thì tôi cũng quen với lối sống trong quân ngũ. Nhớ nhà thì cuối tuần sẽ được cho gọi điện về nhà nói chuyện 30 phút vì còn phải để các đồng chí khác nữa.